Mặc dù trên đầu tôi vẫn đội chiếc mũ còn trinh, nhưng với tư cách là một trạch nam cấp cao, sao tôi có thể không hiểu được điều này chứ? Tôi kinh ngạc nhìn Trần Thanh Sơn nói: "Không phải chứ, sao có thể không được chứ?"
“Đêm đó bác bị dọa, dọa ra bệnh luôn, lúc đầu bác không để tâm lắm, nhưng khi trở về bác nhận ra mình không được nữa. Bác đã khám rất nhiều nơi, đông y, tây y đều khám. Họ đều nói không bị sao cả, đó chỉ là vấn đề tâm lý thôi. Nhưng bác không quan tâm vấn đề nó là gì, nó thực sự không được nữa. Từ đó đến nay, bác gái cháu cứ nghi ngờ bác, nói bác bên ngoài chơi gái quá nhiều. Con người bác thế nào không lẽ cháu không biết? Bác sao có thể làm những chuyện đó? Mẹ nó kết quả là bông tai đó đã bị bác gái cháu phát hiện. Bác nói bác mua cho bà ấy, bà ấy nói là người phụ nữ nào để lại tín vật cho bác, và nói mua bông tai mà chỉ mua một chiếc? Khi phụ nữ không hiểu lý lẽ thì có nói gì cũng vô dụng, cho nên cháu nhìn bác bề ngoài như một con người, nhưng thực ra chỉ là một kẻ bị phế, bị phế rồi cháu có hiểu không?" Trần Thanh Sơn vừa nói vừa khóc.




